Sunday, October 3, 2010

Tâm sự của ‘má mì’ môi giới bán trinh thiếu nữ


Ngồi sau song sắt, Duyên quặn lòng khi nghĩ đến đứa con gái năm nay vào lớp 1. Những tháng ngày lăn lộn với nghề môi giới bán trinh cho những kẻ lắm tiền giờ chỉ còn lại sau lưng, Duyên đang phải trả giá cho việc làm phạm pháp.
Trước ngày có đợt đặc xá nhân dịp Quốc khánh, Lương Thị Duyên cũng như nhiều phạm nhân khác ở phân trại 2, Trại giam Phú Sơn 4 đều mong mỏi mình được giảm án. Một chiều mưa nặng hạt đổ xuống phân trại, nữ phạm nhân 24 tuổi nghe nói có phóng viên đến, tâm trạng khá hồi hộp. Cô rón rén ngồi trên chiếc ghế gỗ dài có tựa lưng. Thỉnh thoảng Duyên liếc nhìn tờ giấy có ghi lý lịch về cô.
Chờ đến lượt mình được hỏi, hết nhìn các bạn tù khác, Duyên lại đưa mắt xa xăm, ngó ra ngoài trời mưa. Sau những phút chờ đợi, cô gái có nụ cười gượng gạo và mái tóc rẽ giữa, ngồi đối diện với phóng viên. Lúc đầu, Duyên tạo ra khoảng cách bằng việc lặng im, mắt chỉ chực nhìn vào tờ giấy, xem có được giảm án tù không.
Mở đầu bằng một chất giọng buồn, Duyên dần cởi mở tâm sự khi được cán bộ trại động viên. Án của Duyên khá dài, 13 năm tù về tội môi giới mại dâm và cưỡng đoạt tài sản. Nạn nhân của “má mì” này khi đó đều đang tuổi vị thành niên. Bằng các thủ đoạn, Duyên và đồng bọn đã đưa những thiếu nữ cả tin đi bán cái quý nhất của đời con gái, lấy vài triệu đồng.
Duyên là người dân tộc Nùng. Từ nhỏ, bố mẹ đã đưa chị em Duyên về thị xã Cao Bằng sinh sống bằng nghề buôn bán. Người bố của cô không may mất sớm, để lại cả gánh nặng đời lên đôi vai người vợ, người mẹ. Mới hơn 40 tuổi, mẹ của Duyên đã sọm xuống. Duyên học hết lớp 9 rồi nghỉ. Hàng ngày, cô và em trai cùng chung tay vào giúp mẹ buôn bán. Nhưng khác với các cô gái cùng lứa, Duyên khá mạnh mẽ và yêu sớm. Năm 17 tuổi, Duyên lấy chồng và một năm sau cô con gái xinh xắn ra đời. Cả Duyên và chồng đều không có việc làm ổn định, chồng lại nghiện ma túy. Duyên dần đi vào con đường tội lỗi.
Năm 2004, Duyên sinh con gái đầu lòng. Khi cô bé được 1 tuổi, chồng Duyên chết. Cô bảo anh chồng bị ung thư vòm họng nhưng những người xung quanh nói, chết vì căn bệnh thế ký. Duyên không muốn nhắc đến sự bàn tán này. Cũng giống mẹ mình, Duyên một mình nuôi con gái khi mới 19 tuổi.
Sau đợt đó, Duyên sa vào con đường mại dâm và môi giới gái còn trinh cho các “đại gia” ở đất Cao Bằng. Thông qua các mối quan hệ, Duyên và nhiều người khác, trong đó có cả nữ sinh cấp 3, hình thành một đường dây môi giới bán dâm khá nổi tiếng. Nhóm của Duyên tìm những thiếu nữ mới lớn, tuổi 16-17, đang còn ngồi trên ghế nhà trường rồi mồi chài, đe dọa, hoặc “khuyến khích” họ bán đi cái ngàn vàng.
Lương Thị Duyên kể lại những ngày phạm tội trước đó.
Lương Thị Duyên kể lại những ngày phạm tội trước đó.
Khách hàng của nhóm Duyên là những người có kinh tế khá giả. Có cả những người làm ở Sở Giáo dục Cao Bằng như trường hợp của Hoàng Ngọc Hà. Khi đó, Duyên và đồng bọn rủ được một thiếu nữ 16 tuổi về Cao Bằng chơi và đã gọi điện cho Hà mua trinh cô gái này. Duyên đã khống chế và dọa nạt thiếu nữ này để phục vụ cho Hà. Sau khi “nắn gân” được con mồi, chúng đưa hàng đến nhà nghỉ để gặp khách. Vụ môi giới của Duyên và các má mì khác không thành công vì khách không “làm ăn được gì”. Lần thứ hai đưa nạn nhân vào phòng cho Hà ở một nhà nghỉ khác, cũng không xuôi cũng vì lý do khách “mất hứng”.
Trong số khách hàng, còn có cả những giám đốc của doanh nghiệp tư nhân, hay những người có tiền. Duyên đã trực tiếp tham gia 5 lần cùng đồng bọn và 3 lần “đánh quả lẻ” môi giới bán trinh và bán dâm cho khách hàng. Má mì này luôn ăn chặn gần hết số tiền mà các em kiếm được sau mỗi lần đi khách. Sau khi bán trinh, nạn nhân buộc phải viết vào giấy tự nguyện không có sự ép buộc của Duyên và đồng bọn.
Không chỉ hành nghề môi giới, Duyên còn trấn lột tiền của các học sinh trên địa bàn thị xã Cao Bằng. Nạn nhân của cô ta là những nữ sinh cấp 3. Duyên trắng trợn đến các trường học vô cớ đòi mượn tiền. Khi các em chống đối, cô ta dọa đánh hoặc dọa cho người khác đánh. Nếu không có tiền, Duyên bắt nạn nhân tìm đủ mọi cách để kiếm tiền đưa cho mình. Nhiều em sợ hãi khi bị dọa đánh, bị dọa kim tiêm có dính HIV nên đã răm rắp nộp tiền, vàng cho Duyên. Có những nạn nhân bị cô ta trấn nhiều lần gồm cả nhẫn vàng tây, và tiền mà không dám nói với gia đình.
Thời điểm đó, các nữ sinh của thị xã Cao Bằng nhắc đến tên Lương Thị Duyên đều không khỏi kinh hãi, rùng mình. Các em phải tìm cách tránh mặt hoặc phải cắn răng đưa tiền cho Duyên. Hành vi của cô ta diễn ra trong một thời gian dài vì hầu hết nạn nhân không dám “mách” bố mẹ, nhà trường và các cơ quan chức năng.
Vào một ngày cuối tháng 4/2006, Duyên bị bắt. 7 tháng sau, cô ta bị kết án 13 năm tù cho cả hai tội danh môi giới mại dâm, cưỡng đoạt tài sản. Các đồng phạm của Duyên cũng lần lượt nhận các mức án thích đáng. Sau phiên sơ thẩm, Duyên cùng một số bị cáo khác kháng cáo. Nhưng tại phiên phúc thẩm, Duyên bất ngờ rút lại bản kháng án và chấp nhận mức phạt đã bị tuyên trước đó.
Bị giam giữ ở Cao Bằng hơn 1 năm, Duyên được chuyển về Trại giam Phú Sơn 4. Đến giờ cô ta đã thụ án được gần 4 năm 6 tháng. Sau những tháng ngày lao động và cải tạo trong tù, Duyên “lành tính” hẳn. Ở phân trại 2, cùng với các phạm nhân khác, hàng ngày cô phải lao động và được giáo dục để sau này trở thành con người có ích cho xã hội. Duyên cũng trải qua đủ các nghề từ việc đồng áng, đến khâu bóng, làm mi giả, và dán vàng mã.
Nữ quái từng một thời là nỗi khiếp sợ của các nữ sinh giờ nhu mì hơn. Đôi mắt luôn phảng phất nỗi buồn, sự ăn năn. Nhắc đến đứa con năm nay lên 6, Duyên rớt nước mắt. Từ khi vào trại, mọi sự chăm sóc con, một tay mẹ đẻ nuôi. “Năm nay con em vào lớp 1 rồi. Em thấy ân hận vì không được bên cạnh cháu những ngày cháu chập chững đến trường”, Duyên dùng tay quệt hai dòng nước mắt lã chã.
Nỗi nhớ mong, thương con hiện giờ là động lực để Duyên phấn đấu lao động, cải tạo tốt hơn, để được sự khoan hồng, ân xá của pháp luật. Hồi bị bắt giữ, mặc dù đang nuôi con nhỏ dưới 36 tháng, nhưng Duyên không làm đơn để có đặc quyền tại ngoại. “Em nghĩ án của em dài, nếu còn nấn ná ở bên ngoài để nuôi con qua 3 tuổi sợ mọi thứ trở nên muộn. Em đã quyết định đi thụ án, mong thời gian trôi nhanh để được về với con”, Duyên cho biết. Cô đã gửi bé gái cho bà ngoại nuôi, không muốn con theo mình vào trong trại giam sống. Duyên muốn con không sớm phải cảm nhận về hành vi mẹ mình gây ra. Ở trại, Duyên cũng thỉnh thoảng được gọi điện về nhà. Mỗi lần con gái hỏi, cô phải giấu không nói đến chuyện tù tội, vì nó là đứa bé nhạy cảm. Thỉnh thoảng, mẹ cũng đưa con gái lên thăm Duyên.
Nhắc đến người mẹ ở nhà, Duyên ân hận vì không giúp được gì cho bà: “Mẹ em bị bệnh hen, mùa đông đến hoặc những khi trái gió bà thường đau yếu. Em trai em sắp kết hôn và còn phải lo cho cuộc sống gia đình của nó nên khó quan tâm đến mẹ được”.
Giờ mong mỏi lớn nhất của một phạm nhân như Duyên là cố gắng cải tạo thật tốt, để được về nuôi dạy con gái. Duyên hiểu, chỉ có con đường lao động chăm chỉ, lối về với cuộc sống tự do mới ngắn lại.
Việt Dũng

No comments:

Post a Comment