Để giữ thương hiệu, từ khâu quản lý phục vụ của các nhà “đầu  tư” (chủ chứa), tới các em “chim bói cá” (gái mại dâm) đều được các nhà  chứa “tập huấn”, nâng tầm “chuyên nghiệp hóa” chặt chẽ, tinh vi tới khó  lường…
Nếu đem “dịch vụ tươi mát” ở các phố biển ra để mà so sánh như Sầm  Sơn, Cửa Lò, Hải Thịnh, Quất Lâm… thì Đồ Sơn đứng top đầu, thuộc hàng  siêu cao thủ, lừng danh với 2 chữ C (casino và cave). Nói về gái ở đây,  từ khách du lịch đến dân chơi “đá gà đá vịt” đều phải gật gù mà thừa  nhận rằng: Nhan sắc, hình thể đẹp cộng với lòng “yêu nghề” đã tạo cho  các em có một sức hút ghê gớm với khách làng chơi. Các em được gọi theo  tên thời thượng là gái mại dâm… “công nghệ số”.

 
Chẳng ai lạ, từ lâu Đồ Sơn đã nổi tiếng với 3 “khu đèn đỏ” lúc nào  cũng có tới cả vài trăm em trẻ đẹp, giá rẻ sẵn sàng phục vụ. Không ít  người đã quả quyết mại dâm ở Đồ Sơn công khai tới mức trở thành một  “ngành công nghiệp”, từ khâu quản lý tới phục vụ đã nâng lên tầm “chuyên  nghiệp hóa”. Tư duy các nhà “đầu tư” (chủ chứa) cho rằng, dịch vụ tốt  tươi này buộc phải tồn tại ở địa danh này – “không thể khác được” – H.  gã chủ chứa có máu mặt ở khu 2 quả quyết. Sau hồi “chém gió”, bất ngờ gã  đặt câu hỏi: “Nếu không có “cái ấy”, ông, khách du lịch… còn ai nữa  muốn đến Đồ Sơn chỉ để tắm “ao biển” đục ngầu hay không?”, rồi gã cười  nham nhở.

 
Chân đã từng bước tới và mắt đã mười mươi nhìn rõ, ở Đồ Sơn, dường  như nạn mại dâm không còn che giấu… Chả vậy ngồi ở quán nước vỉa hè,  nghe mấy em “hàng” miệng oang oang kể đủ ngón “tiểu xảo” quanh chuyện  giường chiếu, son phấn… Trao đổi về “công việc” ấy, các em thường dùng  ngôn từ như là một nghề nghiệp bình thường đã được xã hội thừa nhận từ  lâu. Kiểu như “đi làm”, “xong khoán chưa”…
Buổi tối, sau khi được mời đánh chén tại một nhà hàng ở khu 1, bụng  kêu sục sục như nồi cơm đang sôi vì ăn phải thứ hải sản nằm “đắp chiếu”  cỡ đến non tháng “bỏ đi thì tiếc”, nhìn bộ mặt nhăn nhó của tôi gã bạn  cùng đi vỗ đùi giọng lang băm bảo, làm chầu cà phê ắt tiêu tan bệnh  “khẩn cấp”. Kể cũng lạ, giống hải sản tanh tưởi là vậy, gặp phải cái ngữ  nước sền sệt, màu đen và đắng ấy cắt cơn đau trong dăm phút.
Tấp tểnh ở bãi biển khu 2, tôi liên tục nhận được những lời chào mời,  đại loại “các em đẹp, U19, phòng đẹp, giá mùa đông rẻ bất ngờ”. Nhảy  đại lên xe của gã xe ôm kè kè chạy đằng sau, lượn lờ dăm vòng với ý nghĩ  chiêm ngưỡng biển cả, nhưng ngồi sau phải nghe đủ thứ quảng cáo đến  điếc cả tai, thậm chí hứng chịu cả “mưa xuân” từ mồm gã xe ôm kiêm “môi  giới mại dâm bán chuyên nghiệp”.
ới một nhà nghỉ ở khu 2, hơn chục em đứng sát nhau lố nhố, ăn mặc  kiểu “có cũng như không”, nhưng nom toàn là “các chị hết đát” mặt trát  phấn son xanh đỏ như… chim bói cá ở các thành phố dạt về tìm “tép riu”,  đắt rẻ đi tuốt tuột. Tống khứ gã xe ôm sau khi “bo” thêm 50 ngàn, định  bụng tìm một chỗ bình yên sát biển, nhưng dưới ánh đèn mờ đỏ quạch, có  cả chục em đang đứng “phơi hàng” để khách chọn lựa.
Dù đã ngồi ở góc tối khuất, một em vẫn nhìn thấy tôi. Tiến về phía  tôi, miệng nói như mê sảng “mở hàng em cái”, nói xong em tung mông ngồi  thỏm vào lòng, tranh thủ tình tứ “mắt chơm chớp” đầy quyến rũ làm “hớp  hồn” khách. Sau màn tiếp thị “khủng bố” không làm “xiêu lòng” vị khách  là tôi, em lanh lợi chuyển “chiêu” tình cảm.
Em bảo tên Hiền, mới 19 tuổi nhưng đã có thâm niên “2 năm trong  nghề”, quê tận Phú Thọ. “Trước em đi làm ở Hà Nội, khu Cầu Diễn, nhưng ở  đấy làm ăn khó khăn quá nên dạt về đây. ở đây mỗi lần đi khách được ít  tiền, nhưng mùa du lịch đông khách lắm nên cũng kiếm được kha khá. Cuộc  đời cứ trôi dạt ra đến tận bãi biển thế này, người ta gọi bọn em là  “ghẹ” kể cũng đúng” – cô ả thỏ thẻ.
Trong vô số câu chuyện “mỏ đỏ” kể về nghề, ngoài tính chất chuyên  nghiệp của công việc đang làm, thì các chủ chứa ở đây quản lý khá chặt  chẽ và tinh vi. Theo đó, tất cả các gái mại dâm ở đây được chủ chứa  “giao khoán” 20 khách /ngày với mức ăn chia là “cưa đôi”, nếu vượt “năng  suất” thì số tiền đi khách, em sẽ được hưởng trọn.
Xưa chỉ nghe thấy từ “khoán” dành cho người lao động, nay các chủ  chứa ra cả “mức khoán” cho gái mại dâm, điều mà không ai có thể tưởng  tượng được. Kể tới đây, em kéo tuột tôi đứng dậy bảo, “anh vào giúp em  đủ khoán…”!
Có cả “bảng lương”!
Anh Quang – chủ một nhà nghỉ tại khu 3 cho biết, gái mại dâm ở đây  được thu gom và quản lý rất chuyên nghiệp, có cả sổ chấm công, kê bảng  lương cho nhân viên đàng hoàng. Các em muốn sống ở “miền đất hứa” này  phải trẻ, đẹp, chiều khách và đặc biệt phải rất… yêu nghề. Theo anh  Quang thì ở đây có khoảng 1/3 gái mại dâm được thuyên chuyển, mua bán từ  nơi khác về, 1/3 là các cô gái tự tìm đến làm việc. Phần còn lại được  gọi là của quý, tức là con nhà lành.
Mỗi nhà hàng lớn thường có nhiều vệ tinh đi săn lùng con gái ở cổng  các xí nghiệp, cơ quan nhiều lao động nữ. Trong vai những tay công tử  đẹp mã, giàu sang, bọn này lân la tại các tiệm may, quán gội đầu, chụp  ảnh gần đó rồi làm quen, rủ đi chơi, hát karaoke. Khi con mồi đã cắn  câu, bọn chúng bắt đầu đưa họ đi chơi Đồ Sơn ăn chơi, hát hò thỏa sức  rồi giữa chừng kiếm cớ ra ngoài. Mấy tiếng sau, chủ quán vào cùng một số  tay anh chị đòi tiền với con số khoảng vài triệu đồng. Thế là mỗi cô bị  đẩy vào một phòng và bị dọa nạt uy hiếp… Loại hàng theo kiểu này các  chủ nhà nghỉ có thể khai thác khắp nơi với đội ngũ “cộng tác viên” hùng  hậu.
“Thủ tục” để trở thành một “nhà đầu tư” ở “khu công nghiệp không  khói” này vô cùng đơn giản”, đa số các em đến Đồ Sơn đều tự nguyện,  không bị ai ép buộc, vì vậy chẳng mấy em hận đời, hận tình hay bị bán  mua mà đơn giản chỉ coi đây là một cách dễ kiếm tiền.

 
Công an thị xã Đồ Sơn cho biết, qua một số lần bắt quả tang các nhà  nghỉ hoạt động mại dâm đều thu được những cuốn sổ ghi chép của chủ chứa.  Tên người bán dâm được viết tắt, kẻ ô, chấm công theo ký hiệu cho mỗi  lần đi khách. Theo anh Quang giải thích rằng, ký hiệu “n” là tàu nhanh,  “c” là chậm (qua đêm), sau mỗi ký hiệu đó là tên viết tắt của các nhà  hàng mà gái mại dâm trú ngụ. Ghi sổ chấm công cũng là một thủ đoạn để  khống chế gái mại dâm. Các cô không được lấy tiền đi khách ngay vì chủ  sẽ chấm công và cuối tháng mới được trả tiền. Mỗi lần đi khách, một cô  được 60.000 đồng, còn lại là “nhà đầu tư” hưởng. Người nào khi có việc  như ốm đau, về quê mới được trả ít một. Làm như vậy, không ai dám vứt bỏ  công lao của mình mà bỏ trốn. Các nhà hàng ở đây, có nhiều nơi không có  phòng riêng kín đáo vì theo chủ chứa thì làm như vậy sẽ “vướng mắt”  công an. Có nhà xây hầm dưới đất để cất giấu tiếp viên. Gái mại dâm được  trang bị một chiếc vòng đeo cổ mặt nhựa điều khiển từ xa, khi vòng phát  sáng một nhịp là đã hết giờ, ba nhịp là “có động”.

 
Để giữ gìn “thương hiệu”, sau khi “hoàn thành nhiệm vụ”, các em bao  giờ cũng chào khách rất lễ phép và lặng lẽ đi ra không một lời đòi hỏi  dù không được cho thêm tiền. Các cơ sở lưu trú tư nhân hầu như đều có  nhân viên và thực hiện việc luân chuyển, trao đổi một cách nhuần nhuyễn.  Không tranh giành, không chặt chém, lừa gạt…
Quả như người ta nói “không đi không biết Đồ Sơn” và Đồ Sơn mà tôi  biết trong bài viết này là sự buông lỏng quản lý của các nhà chức trách  địa phươngQ, hay là không biết để tệ nạn mại dâm ở đây công khai tới mức  trở thành một “ngành công nghiệp”!
 
No comments:
Post a Comment